Nhà tôi có 5 chị em,tôi là nam,út trong nhà. Những năm 1990 khó khăn vô cùng,ba mẹ nuôi dạy chúng tôi trong căn nhà trọ ở gần cầu Bình Triệu- Thủ Đức. Ba mẹ đi làm vất vả nhưng hồi bé chúng tôi đâu hiểu sự vất vả đó là như nào,tôi cứ quậy phá,bướng bỉnh. Đòn roi từ mẹ dành cho tôi cũng nhiều vô số kể. Những lần ba mẹ đi làm,tôi lén theo bọn trẻ ở xóm cầu ăn cắp vặt,bị hàng xóm phát hiện mách lại mẹ tôi,tối ăn một trận đòn. Sau đó tôi không ăn cắp vặt nữa. Có những khi đi học về,tôi theo bạn bè la cà quá giờ học tới đêm,về lại bị đánh,rồi tôi cũng không la cà nữa. Những lần điểm thấp nhất nhì lớp,tôi cũng bị đánh đòn,vậy là tôi chăm học.
Sau bao nhiêu năm tháng,tôi trưởng thành,đi làm,cưới vợ sinh con,giờ con tôi bướng bỉnh và quậy phá như tôi năm xưa. Giờ quá nhiều sách vở nói về việc dạy con không roi đòn,tôi đã thử và áp dụng nhưng đó chỉ là lý thuyết. Tôi quay về áp dụng đòn roi,con sợ vì đau ngay lúc ấy,vài ngày sau lại quên,tiếp tục bướng. Khi vợ tôi mang thai lần nữa,tối trước khi ngủ con mè nheo đủ thứ với mẹ. Tôi ở nhà nên thay vợ làm những việc con đòi hỏi,con không chịu,vậy là tôi lại dùng đòn roi.
Có vẻ cách tôi áp dụng như ông bà xưa không hiệu quả; hay là trẻ em bây giờ không nên dạy theo cách xưa ấy? Tôi thật bối rối,mong mọi người chia sẻ cùng tôi.
Quang Hòa