Tin tức khách sạn

Từ lâu tôi đã quên cảm giác hạnh phúc khi gần gũi chồng

Nov 1, 2024 IDOPRESS
Cảm xúc là thứ tôi không thể thay đổi, khi tình yêu không còn, tôi làm sao có niềm vui khi gần anh, chỉ như nghĩa vụ thôi.

Tôi 39 tuổi,chồng hơn tôi 5 tuổi. Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình nghèo toàn diện cả về vật chất lẫn tinh thần. Mẹ nhỡ nhàng với mối tình đầu và sinh ra tôi,không danh phận. Đến khi tôi 3-4 tuổi,mẹ sống chung với một người đàn ông khác cũng không có cưới hỏi. Tôi lớn lên chủ yếu sống cùng ông bà ngoại,tuổi dậy thì bắt đầu yêu cũng không có bóng dáng của mẹ hay dượng bên cạnh. Ông bà tôi rất nghèo khó,đùm bọc tôi kiểu rau cháo có gì ăn đấy. Tôi thông minh và học tốt,từ những năm cấp 3 đã kèm thêm một nhóm học sinh nhỏ ở gần nhà để có tiền mua một số thứ mình thích. Tôi không xinh đẹp nhưng có duyên,cách nói chuyện dí dỏm,cá tính. Tôi được nhiều người quý mến. Buồn thay,tôi yêu ai hầu như gia đình đều cấm,lý do duy nhất là không môn đăng hộ đối.

Tôi và anh cưới nhau từ những năm 2005. Gần 20 năm bên nhau,cuộc sống có quá nhiều thay đổi,điều duy nhất tôi cảm ơn anh đến lúc này là anh đã mạnh mẽ,bất chấp để cưới tôi. Chúng tôi có với nhau 3 đứa con chung,hai trai và một gái. Cách đây 11 năm,khi tôi bắt đầu mang bầu bé thứ hai đã phát hiện chồng có mối quan hệ bất chính với cô gái trẻ làm cùng công trường xây dựng với anh. Vì còn yêu chồng,tôi cố gắng mọi cách để anh quay về với gia đình.

Hơn hết,tôi không muốn các con lại sống tiếp cuộc đời thiếu thốn như mình. Đúng lúc con trai tôi tròn một tuổi thì cũng là lúc người yêu của chồng sinh cho anh đứa con trai nữa. Đó là lần duy nhất sau bao nhiêu năm chung sống,tôi muốn ly hôn. Khi ấy tôi thành lập công ty riêng,có thể tự lực được tài chính để nuôi con. Rồi chồng cầu xin tôi tha thứ,nói sẽ chấm dứt tất cả để trọn vẹn với gia đình và các con. Tôi đau đớn chấp nhận sự thật nhưng đúng là trái tim đã nguội lạnh.

Tôi tập trung nhiều cho công việc,trời thương nên không phụ bao cố gắng của mình. Tôi làm bất kể tối đêm,cả những buổi trưa hoàn thành công việc rồi mới ăn cơm vào lúc 14-15h. Tôi coi chồng như người bạn không hơn. Từ một công ty nhỏ về thương mại,tôi phát triển lên với doanh thu 3 năm liền mỗi năm đều trên 100 tỷ đồng. Tôi phát triển lên bao nhiêu thì chồng lại thụt lùi bấy nhiêu. Tôi tháo vát quá,tươm tất quá,chồng mặc nhiên để mọi việc cho tôi. Anh mặc kệ,không quan tâm tới việc kiếm tiền nữa,cần thì ới tôi sẽ lo chu toàn. Năm năm qua,chồng cũng chẳng đi làm dự án nữa,thi thoảng có việc tôi nhờ thì làm,còn không lại trà đá,đọc truyện,chơi điện tử,đến bữa thì ăn. Anh cũng không quan tâm con học lớp nào,trường nào,thành tích học tập ra sao,chỉ chờ chúng phạm lỗi là quát tháo,thậm chí đánh. Các con tôi lớn dần,hiểu chuyện và tự chúng dần xa cách bố.

Là người phụ nữ kiếm ra tiền nhưng kỳ thực tôi rất đơn giản và không diện. Công việc kinh doanh bận rộn là vậy nhưng hầu như bữa cơm chiều của các con đều tôi đảm nhiệm,dù có giúp việc hay không. Con trai lớn của tôi đi du lịch Nhật một tuần,cháu tâm sự với chị cùng đoàn chẳng có món gì ngon,chỉ thích về ăn cơm mẹ nấu thôi. Con trai thứ hai bảo: "Con chỉ thích sau này có vợ giống mẹ,để nấu ăn ngon như mẹ". Tôi kể ra điều này để mọi người biết rằng,với tôi,con cái mới là tài sản lớn nhất của đời mình.

Cách đây 4 năm,tôi nhỡ nhàng trong quan hệ vợ chồng và sinh thêm cô con gái. Gọi là nhỡ nhưng kỳ thực,con bé đến bên tôi như một sự ban ơn cuộc đời dành cho mình. Con xinh và đáng yêu,rất thông minh. Nó nhặt hết các nét đẹp của vợ chồng tôi. Từ khi mang bầu,công việc của tôi trở nên thuận lợi vô cùng,việc kinh doanh cũng tăng trưởng và mang lại lợi nhuận nhiều hơn. Chúng tôi có nhà đẹp,xe đẹp,mọi thứ tốt nhất tôi dành cho các con. Vì gần gũi chúng nên các con đều bám tôi,tôi luôn là người bạn của con mình.

Vì cuộc sống và tương lai của các con,tôi nguyện hy sinh cuộc đời mình để chúng có một tương lai tốt đẹp. Con trai lớn của tôi học tốt và khá trưởng thành. Con chững trạc hơn so với tuổi 15. Con ngoại giao khá tốt,đang là lớp trưởng của lớp tại một trường cấp 3 công lập. Tôi có định hướng cho con đi du học trong tương lai gần.

Việc phát sinh của vợ chồng tôi cũng là câu chuyện khá tế nhị khiến tôi trải lòng. Nhiều năm qua,tôi lầm lũi phấn đấu trong công việc,quên mất bản thân cần gì,cũng quên luôn ước mơ của mình là gì. Nhìn lại,tôi nhận ra,bằng ấy năm nếm đủ vị ngọt đắng của cuộc đời,giờ là lúc thấy mình phải đối đãi bản thân tốt hơn. Tôi biết mặc những bộ váy xinh,để kiểu tóc phù hợp,trang điểm nhẹ nhàng với lứa tuổi và công việc. Tôi trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều. Mấy tháng nay,chồng thấy tôi thay đổi thì ghen rồi cũng thay đổi thật tích cực. Anh bỗng chốc chăm sóc con cái,quan tâm tới chúng,đưa rước con bé con đi học,có thể vào bếp nếu tôi bận. Tôi khá sốc,không nghĩ mọi thứ lại có thể thay đổi nhanh vậy. Mọi thứ đều tốt cho tới các đây vài ngày.

Anh đi uống rượu tiệc tất niên,say rượu rồi về chửi tôi các chuyện trên đời,từ những chuyện cả chục năm cũng bới móc lại,chuyện tôi không muốn kế hoạch bằng thuốc để ảnh hưởng tới sức khỏe,tới việc tôi đau đớn khi quan hệ vợ chồng... Thật lòng,tôi từ lâu đã không còn cảm xúc muốn gần gũi chồng và thăng hoa. Tôi quên cảm giác ấy lâu lắm rồi.

Anh nói muốn ly hôn,bán nhà chia tài sản,anh về quê đầu tư trang trại chăn nuôi và không thể sống với một người không cảm xúc. Anh còn cho rằng lúc tôi xấu xí,anh được toàn quyền,giờ tôi xinh đẹp lại dành cho người khác. Tôi bảo anh hãy thuê người theo dõi đi,tôi không thể cặp bồ mà không gặp bồ được. Anh có bằng chứng rồi hãy chửi rủa tôi. Bằng ấy năm,anh không quan tâm đến tài chính gia đình,không quan tâm đến con,nay bỗng chốc tranh giành nuôi một đứa con.

Anh nhiều lần đề nghị tôi được đón đứa con riêng về sinh sống cùng,tôi không đồng ý. Tôi nói,anh đón đứa con riêng về mà nuôi,cầu xin anh đừng lấy con của tôi. Tôi hận lắm,anh biết rõ các con chính là sự sống của tôi. Tôi làm sao sống nếu thiếu một trong ba đứa nó. Tôi bảo với con trai,nếu bố mẹ ly hôn,4 mẹ con mình sẽ là một gia đình,mãi mãi sẽ không có ai bước chân vào. Con bảo tôi đau một lần thôi,đừng để bố cứ rượu về rồi lại hành hạ mẹ. Hôm rồi,khi thấy chồng tôi đạp cửa,nó bảo sẽ không để bố động vào cọng lông chân của mẹ. Nó bé,chưa bênh mẹ được nhưng sẽ gọi công an,vậy là nó ấn số gọi 113.

Giờ tôi không có cảm xúc với chồng,tất cả những gì tôi cố gắng chỉ nghĩ cho tương lai của các con tôi. Con gái út của tôi còn nhỏ,dù sao cũng cần có cả tình yêu thương đầy đủ của bố mẹ. Nếu chồng nhất định đòi bán nhà,ly hôn,tôi nên làm gì? Các con tôi rồi sẽ ra sao sau cuộc ly hôn của bố me? Tôi làm thế nào để có thể đủ quyền nuôi cả 3 đứa con? Nếu các con trai lớn của tôi được trưng cầu ý kiến,tôi chắc chắn chúng sẽ không rời xa mẹ. Còn bé con,liệu tòa có cho chồng tôi nuôi dưỡng không? Mong được các bạn chia sẻ.

Hà Hằng