Tôi và chồng cũ ly hôn hơn mười năm (sống chung được hai năm thì chia tay) do chồng mải chơi,vô tâm,không quan tâm vợ con. Cũng do chúng tôi kết hôn khi cả hai còn quá trẻ,chưa chuẩn bị gì khi bước vào hôn nhân,chưa hiểu về nhau. Anh lúc đó mới 23 tuổi,là con trai út,trên có hai chị gái nên được bố mẹ chiều chuộng,kết hôn rồi vẫn mải chơi cờ bạc,lô đề,đi qua đêm,bỏ mặc vợ đang bầu bí ở nhà. Lúc đó nhiều lần tha thứ nhưng anh không thay đổi,tôi stress,ôm con gái một tuổi về nhà ngoại. Anh và gia đình cũng níu kéo nhưng với tình hình đó,tôi biết anh sẽ không thay đổi nên nhất quyết ly hôn.
Sau khi ly hôn,anh ở nhà ba bốn năm rồi đi xuất khẩu lao động,không liên lạc gì với tôi và con,chỉ có ông bà nội năm lên thăm cháu vài ba lần. Hơn 10 năm qua,tôi vẫn một mình đi làm nuôi con,chưa kết hôn với ai,giờ con gái đã 14 tuổi,bố không chu cấp gì. Mấy năm đầu sau ly hôn,anh nhắn vài tin hỏi thăm qua loa,tôi còn hận nên không trả lời. Gần đây anh về chơi,nói vẫn nhớ con,muốn gặp con. Tôi dẫn con xuống nhà ông bà nội gặp bố. Anh ta mua quà và xe máy điện cho con đi học. Đó là thứ duy nhất bao nhiêu năm nay anh ta mua cho con,miệng nói thương con nhưng con gái cũng không có tình cảm gì nhiều vì từ bé đã không nói chuyện.
Giờ gặp lại,anh đã thay đổi,chín chắn hơn,trưởng thành hơn và cũng có kinh tế. Anh ta nói xin lỗi vì lúc xưa còn trẻ,bồng bột nên mải chơi. Lúc đó tôi không còn giận anh nữa vì quá khứ qua rồi,nhưng nhìn con lớn lên không có tình cảm của bố,tôi thấy có lỗi và thương con quá. Tôi từng nghĩ hay quay lại với nhau để con có đủ ba mẹ,nhưng khi biết anh đã có người mới,họ quen nhau khi học tiếng và cùng làm với nhau bên nước ngoài (anh ta giấu nhưng tôi vô tình biết). Cô ấy cũng ly hôn và có hai con gái.
Biết anh ta đang lo cho cô bồ và hai con của cô ấy mà không chu cấp gì cho con mình,tôi lại thấy giận,nghĩ sao anh đối xử bất công với mẹ con tôi quá. Lúc còn trẻ ham chơi,nghèo khó thì mẹ con tôi phải chịu,bao năm con lớn lên không có tình cảm của bố,giờ anh ta có kinh tế,trưởng thành rồi lại đi chăm lo cho con của người khác. Tôi tự dặn lòng đừng nghĩ nhiều đến anh ta,như bao nhiêu năm nay từng vậy,nhưng nhìn con,tôi thấy sao khó quên quá. Không biết khi chăm lo cho con người khác bằng tuổi con mình,có giây phút nào đầu óc anh ta nghĩ đến con ruột không?
Trang Nhung