Tôi 29 tuổi,vợ kém ba tuổi,thuê nhà và làm việc ở Sài Gòn. Về tính cách,tôi hướng ngoại vì làm công việc về đào tạo kinh doanh,còn vợ tính hướng nội,làm nhân viên thu ngân tại siêu thị bách hóa. Trước khi cưới,tôi vẫn thường về quê thăm cha mẹ cũng như họ hàng vì nhà gần nhau. Em vui vẻ đi cùng và hiếm khi mở lời nói chuyện với ai. Dù vậy gia đình và họ hàng bên tôi đều thích em,có thức ăn,quà,bánh gì cũng cho hai vợ chồng.
Tôi luôn muốn vợ cởi mở hơn với thế giới xung quanh nhưng em ngày càng co mình lại giữa bốn bức tường khi đi làm về. Từ lúc kết hôn và sống chung,em ngày càng tỏ thái độ khó chịu ngay cả khi tôi nói chuyện điện thoại hỏi thăm với cha mẹ hay em trai của mình. Họ hàng bên nội thì ở Sài Gòn,lâu lâu cô chú mời sang nhà chơi,ăn uống,tôi rủ vợ đi cùng,em khó chịu và nói là muốn ở nhà nghỉ ngơi để có sức kiếm tiền. Ca làm của vợ hơn tôi hai tiếng mỗi ngày,từ sáu giờ sáng đến bốn giờ chiều,mọi việc ở nhà gần như tôi làm hết sau khi tan ca về lúc sáu giờ chiều vì tôi biết vợ đi làm mệt mỏi.
Tôi chiều chuộng vợ hết mức có thể nhưng bị phản ứng ngược lại vì làm đúng làm sai,làm hoặc không,vợ đều giận dù khi yêu không như vậy. Ngay cả khi vợ nói những lời khó nghe,tôi vẫn cho qua để gia đình êm ấm. Dần tôi cảm thấy bản thân ngày càng nhu nhược và cảm giác như mình đang tồn tại chứ không phải được sống với tính cách của mình. Tôi không muốn dứt khoát mối quan hệ này vì thương vợ nhưng không biết làm cách nào để cải thiện. Xin quý độc giả tư vấn giúp tôi.
Sơn Hải