Tin tức du lịch

Không được vợ tôn trọng dù tôi cố gắng thế nào

Sep 3, 2024 IDOPRESS
Vợ chồng cần nhất ở nhau sự tôn trọng, đặc biệt của người vợ dành cho chồng.

Tình cờ đọc bài viết: "Chồng hoàn hảo trong mắt tôi",tôi thật sự ngưỡng mộ cuộc sống của vợ chồng tác giả,đặc biệt là ngưỡng mộ người chồng và thầm ước mong mình cũng có cái cảm giác được tôn trọng như vậy từ vợ. Trước hết,xin nói rõ tôi viết bài tâm sự này không phải mục đích để khoe khoang,tự đề cao bản thân hay chê bài vợ mà đơn giản để giãi bày,chia sẻ chút tâm sự,cũng như mong muốn nhận được lời khuyên chân thành.

Vợ chồng tôi là giáo viên THCS,kết hôn hơn mười năm,chưa có con. Tôi không muốn nói về ngoại hình hay xuất thân gia đình của hai vợ chồng,vì theo tôi,tính cách,cách ứng xử của mỗi người mới là điều quan trọng nhất trong mối quan hệ gia đình. Tuy là giáo viên cấp hai nhưng tôi có tự học thêm lập trình,sửa chữa vi tính nên ngoài việc dạy học ở trường,tôi còn dạy thêm lập trình ở nhà; hướng dẫn học sinh,sinh viên làm đồ án tốt nghiệp,tham gia các cuộc thi lập trình phần mềm,robot. Nguồn thu nhập thêm này tương đối cao so với mặt bằng cuộc sống ở quê tôi.

Vợ tôi tương đối đảm đang,biết lo cho gia đình,hiếu thảo,chăm sóc tôi khá kỹ và thương tôi (điều này là cô ấy nói). Những điều này,tôi luôn ghi nhận và tôn trọng vợ. Nhưng có hai điều khiến tôi luôn băn khoăn,khó hiểu ở vợ. Một là,vợ luôn có tâm lý xem trọng người ngoài,thậm chí cả nể người ngoài,luôn xem thường người thân trong gia đình,đặc biệt là tôi và bố mẹ cô ấy - những người thân gần gũi nhất với cô ấy (vợ chồng tôi có nhà riêng,sống gần nhà bố mẹ vợ).

Không phải tự đề cao nhưng có thể nói tôi đáp ứng những yêu cầu cơ bản của một người chồng: đảm bảo kinh tế gia đình,không nhậu,không hút thuốc,không gái gú,không chơi bời,thích thể thao,không gia trưởng,vui vẻ,chăm lo gia đình. Nhược điểm lớn nhất của tôi có lẽ là ham làm việc quá nhiều,có những lúc đang viết code hay làm dự án gì đó,tôi hay quên cả giờ giấc. Dĩ nhiên khi vợ cằn nhằn,tôi cũng biết và sửa ít nhiều. Ở cơ quan,thậm chí ở tỉnh,tôi có vị thế rất cao,đạt được nhiều thành tích,giải thưởng,mọi người kính trọng nhưng ở nhà,vợ chưa hề tôn trọng tôi. Đôi lúc tôi đạt thành công gì đó,có vẻ cô ấy lại nghi ngờ và khó chịu.

Có lần vợ đi làm về,khoe rằng trường cô ấy có một thầy vừa nhận bằng khen của Trung ương. Cô ấy khen nức nở nào là thầy đó giỏi,giáo viên mà nhận cả bằng khen cấp cao như thế,mọi người ai cũng nể phục. Tôi nghe xong chỉ mỉm cười,bảo vợ: "Thế em không thấy anh nhận bằng khen như thế cách đây mấy tháng rồi à". Cô ấy tỏ ra ngớ người,bào chữa: "Ai biết đâu,ông nhận nhiều loại như thế,ai mà biết bằng khen gì". Vợ vừa vô tâm vừa thiếu đi sự tin tưởng,tôn trọng dành cho tôi. Trong khi người ngoài thì hoàn toàn khác,khen,ca ngợi những điều rất bình thường. Tôi nói vợ hiếu thảo bởi cô ấy rất thương bố mẹ,chăm sóc họ nhiều nhưng không hiểu sao khi nói chuyện với họ,cô ấy luôn tỏ vẻ ra hằn học,lên lớp,kẻ cả. Còn đối với đồng nghiệp,cấp trên ở trường lại tỏ ra cả nể,nhỏ nhẻ,nhún nhường quá mức.

Vợ tôi còn có một nét đặc trưng nữa đó là luôn nghiêm khắc với mọi người và thoải mái,thậm chí là dung túng cho bản thân. Chính điều này dẫn đến rất nhiều thất bại trong công việc của vợ,trong quan hệ với mọi người và đặc biệt là bi kịch đổ vỡ hạnh phúc của gia đình chúng tôi. Trong công việc,vợ luôn nghiêm khắc một cách khó hiểu với học trò. Nếu học trò làm sai,cô ấy luôn đưa ra các hình phạt hoặc làm cho lỗi lầm đó tanh bành ra,trong khi đối với một số giáo viên khác,họ có thể linh hoạt bỏ qua hoặc có cách xử lý mềm mỏng... Những cách xử lý cứng nhắc của cô ấy đôi lúc phản tác dụng,thường là bị gọi tên trước tập thể,viết kiểm điểm,báo cho giáo viên chủ nhiệm,báo cho gia đình... Tôi có cảm giác đa phần học sinh và đồng nghiệp giáo viên không thích vợ tôi. Tôi khuyên bảo nhiều lần nhưng vợ vẫn cho rằng mình đúng,không thay đổi,mỗi lần khuyên bảo là vợ chồng lại cãi nhau.

Trong quan hệ vợ chồng,có một sự việc để lại cho tôi nhiều suy nghĩ,một vết gợn rất lớn trong lòng. Cách đây vài năm,tôi bị tai nạn giao thông rất nặng,chấn thương sọ não. Sau tai nạn đó,có một khoảng thời gian tôi bị tâm lý nặng,hay nằm mơ thấy nhiều sự việc đáng sợ. Từ đó mỗi lần ra đường,tôi luôn có tâm trạng bất an,hay tưởng tượng ra nhiều điều kinh khủng,có cảm giác mình vừa gây ra tai nạn rồi tôi quay xe lại đi kiểm tra... giống như có một người khác trong tôi vậy. Trong tâm thức,tôi biết không có nhưng dường như có một suy nghĩ gì đó bảo tôi phải làm vậy. Tôi rất sợ,ảm ảnh nhiều.

Tôi tìm hiểu,nó như một dạng tâm thần dạng nhẹ. Tôi tự nhủ mình phải vượt qua,phải là người đàn ông làm chỗ dựa cho gia đình,còn vợ phải chăm lo... Tôi cố tìm những động lực để vượt qua. Sau đó tôi tâm sự với vợ,mong nhận được sự động viên nhưng không ngờ vợ chửi tôi là thằng điên,tâm thần; một cảm giác hụt hẫng,chơi vơi khó tả. Tôi luôn lấy gia đình,động lực là chỗ dựa cho vợ để cố gắng nhưng không ngờ vợ lại đối xử với tôi như vậy. Sau đó là giai đoạn khó khăn với tôi,cũng may tôi tự vượt qua được.

Tôi nói vợ nghiêm khắc,khó khăn với mọi người,còn dung dưỡng,thỏa hiệp cho bản thân còn vì chúng tôi cưới 10 năm rồi nhưng chưa có con. Lý do không có con là từ vợ và có thể khắc phục được. Nhiều năm rồi,tôi không gây áp lực hay trách móc gì nhưng vợ xem nó là điều bình thường,ít chịu cố gắng khắc phục tình trạng này. Khi đã là vợ chồng,người ta sống với con người thực của mỗi người,bao nhiêu cảm xúc,tình cảm,bao nhiêu thói quen,cách cư xử thật nhất sẽ được bộc lộ ra nên chắc chắn mỗi người chúng ta sẽ không ít lần thấy không vừa ý,thậm chí thất vọng về bạn đời của mình. Nhưng điều cốt lõi nhất là mỗi người nhận ra ở người bạn đời của mình nhiều cái đáng yêu,đáng quý và chúng ta trân trọng,tôn trọng nó. Còn những nhược điểm không quan trọng,không ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng,không hại ai thì ta cứ lờ đi. Có ai hoàn hảo đâu.

Với tôi,vợ cũng vậy,dù còn nhiều khuyết điểm nhưng tôi biết đã nên duyên vợ chồng cũng là điều thiêng liêng. Có thể nhiều người cho rằng tôi nhu nhược,tự bao biện nhưng thật ra tôi khá cứng nhắc trong tình cảm. Đối với tôi,tình nghĩa vợ chồng rất quan trọng. Nhưng cuối cùng mọi suy nghĩ,cố gắng của tôi đều bị người vợ vô trách nhiệm đánh gục. Vợ tôi ngoại tình. Đó là dấu chấm hết cho mọi thứ. Tôi còn nhớ mãi cảm giác lúc đó và nhớ cả lời trách móc cô ấy đưa ra: vì tôi ít quan tâm nên cô ấy mới làm vậy. Một sự trơ trẽn,độc ác đến lộ liễu. Đây là điều kinh khủng,là dấu chấm hết cho tình nghĩa vợ chồng nên tôi không muốn nói chi tiết về việc này.

Tôi không ngờ từ một cô gái dịu dàng,ứng xử biết trước biết sau ngày xưa lại trở thành người vô trách nhiệm,dung túng cho bản thân,không tình nghĩa như vậy. Tôi cũng không ngờ mình lại nhận những sự dối trá như thế. Dù không tôn trọng tôi,ít nhất cũng đừng đem lại cho tôi một nỗi đau,nỗi nhục lớn như thế chứ.

Tôi thất bại trong hôn nhân nên không có ý khuyên bảo mọi người điều gì cả,tôi chỉ muốn nói một điều,đây cũng là ước mơ của tôi: Vợ chồng cần nhất ở nhau sự tôn trọng,đặc biệt của người vợ dành cho chồng. Một người đàn ông khi được tôn trọng chắc chắn sẽ cố gắng làm việc,cố gắng nhiều hơn nữa để đem lại hạnh phúc cho vợ,cho gia đình. Khi đã tôn trọng lẫn nhau,hạnh phúc gia đình sẽ bền vững. Viết đến đây,một kỷ niệm chợt hiện lại: Ngày tôi quen vợ,có một lần máy in cơ quan cô ấy hư,cô ấy đang cần gấp và gọi cho tôi. Lúc đó tôi đang có công việc nhưng vẫn bỏ dở để đến sửa máy in cho cô ấy. Sau đó nhìn thấy ánh mắt nể phục,biết ơn,những lời khen và hơn hết là sự tôn trọng mà cô ấy dành cho mình,tôi rất vui. Không phải tôi thích khen,thích nịnh đâu,nhưng sự tôn trọng,nể phục từ người mình thương có sự khác biệt rất lớn. Giờ nghĩ lại,biết đâu hồi đó cô ấy cứ bộc lộ bản chất của mình,có lẽ...

Anh Dũng