Tôi 27 tuổi,chồng 31 tuổi,gặp anh lần đầu khi vừa tròn 20 tuổi. Khi ấy anh xuất hiện là một doanh nhân trẻ thành đạt và lịch lãm. Năm ấy anh mới 24 tuổi nhưng đã thành lập doanh nghiệp gần ba năm. Điều khiến tôi ấn tượng hơn cả là anh rất khiêm tốn,không có chút cao ngạo nào của một người trẻ tuổi thành đạt. Sau khi tâm sự nhiều hơn,tôi chuyển qua ngưỡng mộ và yêu anh lúc nào không hay.
Ảnh minh họa AI
Anh mồ côi từ khi lọt lòng,được nuôi dưỡng bởi ông bà nội,nhà ông bà nghèo. Học hết lớp 9,anh ra đời bươn chải đi làm rồi tự học thêm trên mạng,dành dụm tiền mở quán cà phê,quán ăn rồi thua lỗ. Sau đó anh lại tiết kiệm và vay mượn để mở công ty. Tôi thực sự thần tượng anh.
Rồi Covid ập đến,công ty anh phá sản. Sau khi bán hết tài sản,anh còn nợ 5 tỷ đồng. Khi ấy nhìn anh tôi xót vô cùng. Anh không thể hiện thái độ gì,chỉ im lặng như vậy suốt 3 tháng. Rồi sau đó anh tìm cách bắt đầu công việc lại. Quả thực trong đời tôi chưa từng thấy ai tài giỏi như anh. Sau vài năm anh trả được hết phần nợ và dần có tài chính. Tôi vẫn ở bên anh suốt quá trình này.
Hai tháng vừa rồi,tôi thấy anh buồn buồn sao đó. Một đêm trong tuần trước anh gọi tôi dậy nói chuyện. Tôi rất bất ngờ với ý định của anh,thực sự không muốn mất anh. Anh bảo muốn đi tu,chia tài sản làm ba,một phần cho ông bà,một phần cho tôi,một phần đưa vào quỹ từ thiện của anh. Tôi phải làm sao đây?
Quỳnh Chi