Ngày trước,tôi ham số đề,cá độ,làm đâu tiêu đó,dù hàng tháng vẫn đưa tiền cho vợ nhưng cứ vay chỗ này đắp vào chỗ kia. Đến một ngày không còn khả năng xoay xở để trả nợ (làm công ty nhưng tôi có thể vay tín chấp đến tám ngân hàng,mỗi nơi tầm 20-30 triệu đồng). Khi đó tôi vay mượn anh chị em ruột,mỗi người một ít nhưng thật buồn là chẳng ai cho tôi mượn dù họ có tiền. Rồi tôi nghĩ quẩn và chuẩn bị thực hiện thì vợ phát hiện ý đồ do quan sát những ngày gần đây,thấy tôi không được bình thường.
Lúc ấy tôi khai hết với vợ là số tiền vay nợ như vậy,giờ không còn khả năng trả. Suy nghĩ,trầm tư một lúc,vợ nhẹ nhàng nói: "Cái gì cũng có cách giải quyết được hết,anh để em xử lý cho,đừng làm việc dại dột,anh còn gia đình,còn con,còn vợ". Rồi vợ dùng số tiền tiết kiệm ít ỏi,vay mượn thêm nhà ngoại để trả dứt điểm cho tôi.
Nếu không có vợ,có lẽ tôi đã xa rời cõi trần này rồi. Nhiều lúc nghĩ lại lời nói của cha rất đúng. Ngày xưa ông bà mình ca: "Anh em là ruột là rà,vợ chồng như áo cởi ra là rồi",nhưng cha tôi nói lại rằng: "Vợ chồng là ruột là rà,anh em có cửa có nhà anh em". Tôi viết vài dòng tâm sự mong mọi người có vợ có chồng hãy biết tha thứ những lỗi lầm đã qua cho nhau để có một gia đình hạnh phúc trọn vẹn.
Thành Nam