Anh là mối tình đầu của tôi,quen nhau thời sinh viên,khoảng gần ba năm. Tuy thời gian yêu không nhiều nhưng là quãng thời gian vô lo vô nghĩ nên chúng tôi có rất nhiều kỷ niệm đẹp,không toan tính. Chia tay vì gia đình anh phản đối do chê nhà tôi nghèo,không môn đăng hộ đối. Không chịu được áp lực từ phía gia đình,anh chọn chia tay tôi. Thời gian đó,tôi vô cùng đau đớn,yếu đuối và hận anh.
Phải mất rất lâu tôi mới vượt qua được nhưng chưa bao giờ quên được anh. Trong lòng tôi,anh vẫn là một nuối tiếc,dù biết rằng vào thời điểm chưa yêu ai,chưa lấy chồng,nếu có cơ hội quay lại với anh,tôi cũng không quay lại,đơn giản vì nghĩ tới tương lai chung sống với gia đình anh,tôi sợ.
Minh họa: AI
Rồi tôi lập gia đình,chồng rất yêu thương tôi. gia cảnh cả hai tương xứng. Chúng tôi tay trắng đến với nhau và cùng cố gắng. Qua bạn bè,tôi biết người cũ cũng lập gia đình,hạnh phúc và định cư ở nước ngoài. Chúng tôi không liên lạc với nhau kể từ khi chia tay,chỉ thỉnh thoảng biết thông tin của nhau qua người quen,bạn bè hoặc vô tình thấy trên mạng xã hội.
Bẵng đi 17 năm,tôi là bà mẹ hai con,quay cuồng với cơm áo gạo tiền,chồng con,nội ngoại. Gần đây,tôi thấy anh kết bạn qua mạng xã hội,ma xui quỷ khiến thế nào,tôi đồng ý. Chỉ nghĩ kết bạn để đó,thỉnh thoảng biết thông tin của nhau cũng không ảnh hưởng gì,không ngờ anh nhắn tin hỏi thăm tôi. Anh nói lần này cùng gia đình về nước dài hạn và muốn gặp tôi,dù sao cả hai cũng sống cùng thành phố. Anh bảo chuyện cũ đã qua rất lâu rồi,hồi đó còn trẻ con,giờ người lớn cả rồi và hãy xem nhau là bạn bè cũ.
Tôi rất phân vân,nửa muốn gặp vì tò mò,lòng cũng cảm thấy hư vinh chút vì người ta chủ động gặp mình. Hơn nữa,trước giờ trong lòng tôi,anh là người đàn ông đàng hoàng,rõ ràng trong các mối quan hệ,nhất là không bao giờ muốn người yêu hoặc vợ bị tổn thương vì người khác. Nên tôi nghĩ anh thực tâm coi tôi là bạn chứ không có ý gì. Tuy nhiên,một phần tôi không muốn gặp vì không dám "đùa với lửa",nhỡ đâu chỉ vì chút tò mò mà ảnh hưởng tới hạnh phúc gia đình hiện tại thì hối hận không kịp.
Tôi vẫn biết không nên nói chuyện,không nên gặp lại là tốt nhất,nhưng sao trong lòng vẫn gợn sóng. Tôi phải làm sao đây?
Cẩm Vân