Tôi 28 tuổi,đang mang bầu ở ba tháng cuối,lấy chồng được một năm,ở chung với bố mẹ chồng. Nhà tôi và nhà chồng gần nhau (cách chỉ khoảng một km). Hoàn cảnh hai bên thuần nông chân chất,môn đăng hộ đối nên trước lúc cưới,tôi nghĩ việc sống chung cũng không tới nỗi khó khăn quá. Nhưng tới khi về ở mới thấy vẫn có nhiều sự khác biệt và không dễ dàng cho lắm.
Hai tháng đầu thật sự khó quen vì ông bà đã lớn tuổi,cách sống,cách suy nghĩ không giống nhau (bố mẹ chồng tôi hơn 60 tuổi). Kể ra cũng là những chuyện vặt vãnh như kiểu giờ giấc sinh hoạt khác nhau: ông bà dậy sớm,mình dậy muộn; ông bà ăn mặn,mình ăn nhạt; ông bà ăn đơn giản,mình muốn món nọ món kia,mua cái gì về ăn,bà hay chê mua linh tinh và không mấy khi ăn. Hoặc có ông bà ở nhà,tôi không thấy thoải mái làm gì mình thích,ví dụ như lười dọn nhà một hôm hay sai vặt chồng chẳng hạn,hoặc không gian riêng của hai vợ chồng hiếm khi có...
Minh họa: AI
Ở thêm một thời gian,tôi hiểu dần tính ông bà. Bà sống kiểu "phổi bò",có gì nói nấy,nói nhiều nhưng không để bụng và cũng lựa lựa để hài hòa với con dâu. Còn ông thì kiểu đàn ông ngày xưa,cổ hủ,gia trưởng nhưng chăm chỉ,tháo vát mọi việc trong nhà,khó tính có nhưng cũng chịu nghe con cái góp ý. Ban đầu về,nhiều hôm tôi khóc ướt gối,bảo chồng "em không quen,em muốn ở riêng,em thấy không thoải mái,không muốn về nhà". Chồng cũng chỉ biết an ủi và nói nhà ít người,bố mẹ lớn tuổi,mình mới cưới ở chung một thời gian cho tình cảm,rồi sau này ra riêng sau. Ông bà đã xây một căn nhà nhỏ cách mấy trăm mét từ mấy năm trước. Nghe chị chồng bảo ông bà định cho chồng tôi sau khi lấy vợ ra đó ở riêng.
Việc ở chung tới nay tôi đã khá quen. Nghĩ lại những chuyện không hòa hợp cũng là chuyện nhỏ nhặt,nếu mình thoáng hơn thì không vấn đề gì và những việc đó cũng giống như khi ở với bố mẹ đẻ. Ở chung,ông bà đỡ đần khá nhiều,ví dụ như ma chay,cưới hỏi,đám nọ đám kia,ông bà lo hết; thi thoảng đi làm về muộn,bà nấu cơm cho (đương nhiên mỗi tháng vẫn đưa bà mấy triệu và tôi sẽ chi trả những hóa đơn điện nước,gas,nhiều hôm làm việc ở nhà hay cuối tuần tôi sẽ đi chợ,mua mắm muối dầu ăn...). Tuy nhiên,trong thâm tâm,tôi vẫn muốn được ở riêng cho thoải mái,nơi chỉ có hai vợ chồng và sau này có thêm những đứa con,một gia đình nhỏ,làm một người lớn thật sự.
Nếu cứ sống chung như bây giờ,cho tới lúc sinh nở,con lớn,tôi sẽ dần mất đi sự thoải mái,sẽ cứ sống có chút dè chừng,không tự nhiên với bố mẹ chồng. Tôi không thể nào tự nhiên như khi ở riêng hoặc ở nhà mẹ đẻ được,nghĩ cũng thấy tủi thân. Về kinh tế,tôi làm văn phòng,chồng buôn bán nhỏ,chỉ ở mức tàm tạm đủ sống và tiết kiệm được chút,bảo tiết kiệm vài chục tới trăm triệu đồng một năm thì có thể chứ bảo dành tiền tỉ thì rất khó. Gia đình hai bên,bố mẹ đều nghèo,lớn tuổi,có bệnh. Ở đây có chị em nào hoàn cảnh tương tự tôi không? Xin hãy chia sẻ chút trải nghiệm và kinh nghiệm khi các chị em ở chung ra ở riêng nhé. Tôi cảm ơn rất nhiều.
Yên Hoa