Tôi 39 tuổi,sống và làm việc tại TP HCM,lấy chồng được gần 16 năm,có hai con gái lớn. Tôi sinh ra ở vùng quê nghèo khổ,bố bỏ mẹ khi tôi mới 5 tuổi. Mẹ bươn trải vào TP HCM làm giúp việc để nuôi tôi. Mẹ cứ ở vậy,không đi bước nữa. Tôi cố gắng học hành rồi vào TP HCM lập nghiệp. Đến bây giờ tôi cũng có nhà,công việc ổn định. Hồi đi học,tôi chỉ biết học. Đến khi cưới xong tôi cũng chỉ dành thời gian chính lo chu toàn gia đình.
Sinh bé đầu được 4 tháng,tôi phải bế con đi gửi để đi làm,tối về lại lo cơm nước,chăm chồng con. Chồng tôi là người trầm tính,không rượu chè,không nhậu nhẹt bê tha. Nhìn chung anh không quá tệ,tôi còn thấy nhiều người chồng nhậu nhẹt còn đánh vợ con. Chồng tôi thấy cực là không làm,thấy khó sẽ bỏ qua,thấy vợ làm được thì thôi. Nhiều lần chỉ vì xích mích với mẹ tôi hay con gái mà anh ra ngoài ở một mình. Tôi lại sắp xếp ổn thỏa để anh về nhà.
Từ những năm 2013,khi anh nghỉ công việc chính và làm bán thời gian,hầu như tài chính gia đình,con cái học hành tôi lo chính. Trước năm 2013 con nhỏ,chi phí gia đình không nhiều,tôi thấy nhẹ nhàng,chưa bao giờ kêu ca hay phàn nàn. Đầu 2020,vì anh,tôi bán căn nhà của mẹ đẻ để mua hai căn chung cư cho mẹ tôi và gia đình tôi ở riêng,cho anh thoải mái hơn. Tới năm 2023,tôi đầu tư làm ăn thua lỗ phải bán căn chung cư gia đình đang ở để trả bớt nợ,chỉ còn hơn nửa tiền bán căn hộ nên chưa đủ khả năng mua nhà mới.
Trong một năm qua tôi đi thuê nhà,kinh tế nhìn chung khó khăn nên công việc làm thêm của tôi cũng không còn (tôi làm kế toán). Thu nhập chính chỉ phụ thuộc vào công việc kế toán tại công ty tôi đang làm. Anh phụ tôi mỗi tháng hơn 5 triệu đồng,còn lại tất cả,từ thuê nhà hơn chục triệu đồng đến học hành của con,chi tiêu gia đình (cả mẹ tôi nữa vì bà không có lương hưu,phụ thuộc hoàn toàn vào tôi),ăn uống,mình tôi phải gồng gánh.
Ảnh minh họa AI
Tôi khá mệt mỏi vì chi phí ngày càng tăng cao khi con cái ngày càng lớn,mẹ già càng bệnh. Tôi hỏi chồng có thể phụ thêm được không? Anh bảo không,chỉ có thế. Rồi mỗi ngày thêm áp lực,tôi mới tính phương án và bàn với chồng: "Anh cố gắng ở cùng mẹ em 1-2 năm thôi rồi mẹ sẽ về ở với chúng mình. Khi đó căn hộ của mẹ để cho thuê,em đỡ gánh nặng hơn khi tất cả về một mối. Cố gắng 1-2 năm thôi rồi em xoay xở mua lại nhà".
Về phía mẹ tôi,mẹ thương con gái nên chấp nhận ở cùng chứ hiện tại mẹ ở riêng một căn hộ,thoải mái hơn rất nhiều. Về chồng tôi,anh nhất định không chịu ở chung. Anh nói nếu tôi về ở với mẹ thì anh sẽ ra ngoài thuê nhà ở,đương nhiên chi phí hàng tháng anh góp cho tôi hơn 5 triệu đồng sẽ không đưa tôi nữa,nghĩa là tôi phải tự lo hết cho con. Anh bảo thương tôi nhưng không thể ở cùng mẹ,cũng không phụ tôi tiền. Anh ra ngoài ở riêng một mình để được thoải mái,sống theo ý mình. Tôi thật sự rất buồn khi bao năm gồng gánh lo cho gia đình,suy cho cùng anh vẫn chỉ lo cho bản thân.
Đến nay 16 năm làm vợ anh nhưng chưa bao giờ anh nấu cho tôi được bữa cơm,anh còn chưa biết bấm máy giặt. Tôi đi làm cả ngày nhưng khi về tới nhà gần 18h30 vẫn mặc đồng phục để nấu cơm. Những người xung quanh tôi,thậm chí mẹ chồng đều nói rằng tôi đối nội đối ngoại hay đối nhân xử thế không ai chê trách được,nấu ăn ngon,chồng thích ăn gì là nấu đó. Ngoài ra,chuyện chăn gối tôi cũng chiều chồng hết mực. Không hiểu sao chồng tôi không chịu thay đổi,hay vì tôi quá chu toàn,trước giờ đều theo ý anh nên anh mới thế?
Nay anh vẫn quyết định dọn ra ngoài thuê nhà riêng. Tôi thấy buồn vì bao công sức vun vén của mình mà chồng chẳng cảm nhận được. Anh vẫn vì bản thân thôi. Nếu anh có đọc được bài này,em chỉ muốn nói: "Em không muốn gia đình chia rẽ. Em đã cố gắng hết sức rồi,quá mệt,phải quyết định về ở chung với mẹ thì em mới tiếp tục lo được cho gia đình và hai con ăn học. Anh vẫn lựa chọn ra ngoài ở một mình,xé nhỏ gia đình này,đó là quyết định và lựa chọn của anh". Tôi không biết mình có quyết định đúng không? Để chồng ra ngoài thuê vậy có đúng không? Mong các bạn chia sẻ cùng tôi.
Ngọc Hoa